http://matcuoi.com http://matcuoi.com

Search blog

4/3/10

Ngày buồn nhất : (


Trong kí ức không mấy rõ ràng của D thì chúng ta học chung với nhau khi lên lớp 6 nhưng V nói là chúng ta đã học chung với nhau từ hồi lớp 3 và đến khi hết 12 chúng ta đã học chung với nhau bao nhiêu năm nhỉ?
Phép toán đơn giản nhưng D không tính được vì dù con số đó không lớn nhưng trong khoảng thời gian đó chúng ta như hình với bóng. Đi chung một con đường đến trường, dưới trời nắng hay cùng dầm những cơn mưa, đã có thật nhiều kỉ niệm. Vui thật đó!

Ngày học cấp II D và V người thì làm tổ trưởng, người kia thì làm tổ phó, ngồi cạnh nhau trong 3 năm, khi trò chuyện thì D và V rất hay nói ra cùng một câu, hì! nghĩ lại mà thấy thật vui. Lên cấp III, duyên số thế nào mà chúng ta lại được học chung một lớp, V làm lớp trưởng còn D là bí thư. Chúng ta vẫn đi chung con đường đến trường nhưng vì V đến ở nhà bác nên đoạn đường chung của chúng ta ngắn đi rất nhiều. Và V cũng đã có thêm những người bạn mới,  D trở thành kẻ cô độc thật sự vì đã mất đi cái bóng của mình.

Ngày lớp 9, V nhớ không? D bj ngã gãy tay phải nên phải vết tay trái, lần đầu làm bài kiểm tra bằng tay trái vì sợ không kịp thời gian nên D cố gắng viết nhanh nhưng chữ nghiã trông thật nguệch ngoạc quá. V đã chép lại bài cho D. Hì, may thật! 

Rồi thời gian đó bme D cùng bị tai nạn, mẹ thì bị gãy tay phải bó đi bó lại mấy lần mới được, ba D thì hỏng bàn tay phải. Vào lớp 10 với tâm trạng luôn rất mệt mỏi, khi đến trường cũng chỉ là nghĩa vụ của hs có mặt trong giờ học mà thôi, không còn tâm trạng học bài, cũng không có ai muốn kết bạn vời người chẳng nói cười bao giờ, hơn nữa lại là một nữ bí thư quê mùa và tình tình khó ưa. V thì vốn là người dễ mến và khoảng thời gian đó V đã có thật nhiều kỉ niệm vui cùng những người bạn mới. D chỉ còn biết trốn vào một góc tối mà khóc mỗi khi mệt mỏi. Dường như chúng ta đã ở rất xa nhau nhưng thỉnh thoảng D vẫn nghe có ai đó nói V có tc dành cho D và đó là an ủi cho D dù lúc đó không có tâm trang để suy nghĩ về 2 chữ tc nhưng ít ra nó cho biết V còn nghĩ về D nên D đã tự mình cố gắng rất nhiều khi nghĩ rắng vẫn còn có một người bnaj nghĩ đến mình.

Rồi cũng đến ngày D bước vào cánh cửa đại học, trong suốt thời gian đó D đã không hay tin gì về V cả chỉ nghĩ rằng chắc V cũng đang học ở một trường nào đó. Không lâu sau khi online thì có dòng message của V, lúc đó thật là vui, V ko biết D đã vui thế nào đâu. Chắc V cũng vui lắm, chúng ta lại cùng trò chuyện sau khoảng thời gan khá dài. Và......rồi cho đến khoảnh khắc, một khoảnh khắc V đã nói ...V nói " D à, a yeu e". D không tả lại được cảm giác lúc đó của mình, lúc đó D vốn không tin vào lời nói đó vì đã lâu chúng ta không gặp nhau và vì D cũng không xác định được tình cảm của bản thân nhưng rồi D cũng đã nói D thích V. Nhưng tình cảm ngày đó của chúng ta không vượt qua được sự xa cách về địa lý nhưng thật là mừng vì chúng ta vẫn là 2 người bạn, thậm chí với D V vẫn là người D tâm sự nhiều nhất, muốn nghe an ủi mỗi khi buồn.
Cho đến bây giờ vẫn luôn như vậy nhưng mấy hôm nay V không nhắn tin cho D. Mầy hôm trước D gửi nhầm 1tn cho V, V biết đó không phải là lần đầu D gửi nhầm tn mà, nhưng V nói vì tn đó khến V buồn và rồi V không nt cho D nữa, không làm bạn với D nữa. D không hiểu tại sao V lại giận D, D biết không phải vì tn đó. D nghĩ V chỉ giận một lát thôi, D nói D sẽ chờ V khi V hết buồn và giận sẽ lại nt nói chuyện với D. Nhưng 2 hôm nay có quá nhiều chuyện khiến D buồn, D muốn khóc và muốn có người nghe D than thở. Nhưng không phải V thì chẳng còn ai cả. D không biết mình đã làm gì khiến V buồn nhưng D giận V rồi, vì V đã để D lại khóc 1 mình trong bóng tối.

D sẽ không nói xin lỗi V nữa vì D sẽ chờ nghe nó từ V.Cho đến khi V lai D đi và hát karaoke cho D nghe thì D sẽ chưa hết giận V đâu.

Chắc V sẽ chẳng đọc được những lời ngớ ngẩn này đâu, rồi thời gian trôi qua V hết giận D vô cớ nhưng V sẽ chẳng biết rằng D đang rất giận V.....: (

Không có nhận xét nào: